ÁNHTRĂNGVƯỜNTRẦU--Ngọc Hương

ÁNHTRĂNGVƯỜNTRẦU--Ngọc Hương
DONGHUONGQUANGTRI.COM »
01/03/2023 | 09:36

ÁNHTRĂNGVƯỜNTRẦU--Ngọc Hương


Trăng hạ tuần treo vắt vẻo trên đọt bần dưới bến, thả những vệt sáng mờ ảo xuyên qua từng kẻ lá, từng mặt cáo hờ hững trước ngôi nhà nhỏ đơn sơ của má Hai nằm xen giữa những thân cau, thân dừa đã lão. Nhà má Hai tách xa mọi người bởi khu vườn rộng trồng cây ăn trái, mùa nào thức ấy, thường là để ăn, để biếu chòm xóm hoặc cho bầy trẻ háu đói chứ ít khi má bán. Ngồi trong nhà má có thể bao quát được toàn bộ con rạch uốn khúc lững lờ từng vạt lục bình bập bềnh xuôi theo con nước lớn ròng…

Bịp…bịp…bịp…tiếng bìm bịp kêu nước lớn nghe sao mà buồn nẫu ruột, xen lẫn tiếng côn trùng rả rích, nỉ non như ru mọi người chìm sâu trong giấc ngủ êm đềm, vậy mà má Hai vẫn ngồi đó, trầm ngâm, suy tư bên giàn trầu xanh, trên cái ghế gỗ mít mà Hoàng đã kỳ công đẻo gọt, nói là " Làm cho má ngồi hóng mát, ngoáy trầu trước khi con lên đường nhập ngũ”. Ghế vẫn còn đó, giàn trầu thơm vẫn còn đây, vậy mà…Cơn gió mạnh chợt ào tới làm bông bần rơi lả tả, gió thốc mạnh vào hiên làm bát nhang trên bàn thờ ông Hai đỏ rực lên như bó đuốc. Cầm vội chéo khăn chậm nhanh khóe mắt đã nhạt nhòa, má Hai lập cập rảo bước qua khoảng sân rộng vào nhà cầm vội tấm màn vải che cửa buồng ràng chặt lại cho nó khỏi bay tứ tung. Đã nghe tiếng mưa đổ rào rạt trên mái nhà và rớt bồm bộp trên những tàu cau, tàu dừa đang oằn oặt trước gió. Có dông. Hèn gì mà mấy bữa nay má thấy rêm mình rêm mẩy…

" Cha ! Mưa lớn vầy chắc tối nay "cóc hội” đây? Phải chi gân cốt còn cứng cáp, tối nay xách đèn đi rọi thế nào chẳng có món cháo cóc nấu đậu xanh

Đang miên man suy nghĩ chợt nghe có tiếng bì bõm lội nước hướng mé sông trước nhà, má Hai giơ cao cái đèn trứng vịt khum tay nhướng mắt nhìn ra…

À ! thằng Tâm chớ ai.

Tâm vắt ngang cái áo mưa trên chiếc sào tre, tay giơ xâu cá

-Sáng sớm nước nổi tràn bờ, con xiên được mấy con cá…

-Chèn ơi ! Mớ cải bây đưa hôm qua còn trong rổ kia kìa. Sao hổng để bển ăn khỏi mất công đi chợ con?

-Có một mình làm biếng nấu quá má ơi.

Má Hai lập cập theo Tâm bước xuống chái bếp lấy dao

-Coi nó đó, vậy mà biểu qua đây ăn với tui nó cứ lẫn như chạch vậy hè.

-Thì…bữa nay con qua " ăn chực” má nè

-Dữ ác hôn, bữa nay mới nghe cóc mở miệng, hèn gì mưa thúi đất luôn.

Nhìn Tâm lui cui làm cá, tự nhiên má thấy khoé mắt cay cay ! Tội nghiệp ! Ngoài bốn mươi rồi mà nhà trống huơ trống hoác, không tiếng đàn bà, con trẻ. Ra vô thui thủi một mình. Mà nó với con Lan cũng lạ ! Khổng biết trong bụng tụi nó nghĩ cái gì ? Tới bây giờ vẫn trơ mắt nhìn nhau… Phải chi thằng Hoàng còn sống, chắc giờ này má đã có cháu nội.

Tâm vừa bưng mâm cơm đặt lên cái phản gõ mun lên nước đen bóng thì Lan tới. Thấy Tâm chăm chú nhìn cô giả đò ngó lơ

-Buồng chuối vú hổm rày vừa chín tới. Biết bác thích ăn chuối hầm dừa nên con…

- Cha, có lộc dữ bây. Đứa thì cho cá, đứa lại cho chuối hầm dừa.Ngồi, ngồi xuống ăn bậy với bác chén cơm con. Sẵn có thằng Tâm đây.

Bà Hai bưng tô chuối lên trầm trồ.

-- Ngon quá . Chuối mà hầm chung với khoai và bột báng thì nhứt xứ rồi. Món này là món ruột của thằng Hoàng...

Má nín lặng. Má sực nhớ không nên nhắc đến con trai. Vì giờ đây, Hoàng là bức tường vô hình chắn ngang họ. Má biết vậy nên luôn tránh nhắc tới con mỗi khi có mặt hai người. Chỉ tại tô chuối hầm dừa, nó làm má nhớ tới thằng con trai duy nhất đã hy sinh.

Lan ngó mông ra sân, mâm cơm lạnh ngắt. Má Hai giả lả

- Lan, ngồi, ngồi xuống cầm đũa đi con.

Nhưng Lan không ngồi, cô nhìn Tâm xa vắng.

- Dạ thôi ! Con vừa ăn cơm rồi. Thưa bác con về.

Lan hối hả tới bên cái lu mái dầm lấy cái nón lá, mưa lại ào tới. Vừa cột lại quai nón cô vừa tất tả đi như chạy trong tiếng má Hai í ới kêu lại lấy cái áo mưa.

Nó làm sao vậy kìa ? Bà quay sang nhìn Tâm

Hai đứa sao vậy?

Mặc cho gió quặt mạnh cái nón lá về sau làm những hạt mưa quất vào mặt rát buốt. Mặc cho đất dưới chân trơn tuột làm cô suýt " chụp ếch” mấy lần. Buồn. Tâm tư Lan đang trĩu nặng nỗi buồn giăng mắc, mịt mờ…

Lan thấy mình tám, chín tuổi ôm cây chuối tập lội quẫy đục cả một khúc rạch, con rạch nổi tiếng với những cây bần kiên gan giữ đất – Rạch Bần, kè kè bên cạnh lúc nào cũng có hai thằng con trai, tuổi tuy có nhỉnh hơn nhưng Lan không bao giờ chịu kém mà cứ luôn miệng

" Mày tao”ra vẻ đàn chị. Tâm vốn tính nhút nhát nên cứ lặng im tuy có vùng vằng nhưng còn Hoàng thì dứt khoát, bảo muốn làm chị thì cứ lội đua, đứa nào thắng làm lớn, hai đứa kia phải phục tùng. Báo hại bữa đó cả hai thằng con trai không kịp" Lấy mo bó đít” do Lan bị chuột rút chìm nghĩm, may mà có người đi đặt trúm ngang qua.

Tía Lan dõng dạc

- Từ nay không được xuống bến nữa. Con gái con đứa gì mà tối ngày cứ túm tụm với mấy thằng con trai.

Bữa đó, có hai đứa no đòn, đứa còn lại do có công kêu cứu nên không sao tuy mặt xanh lét như đít nhái. Nhát.

Gió chợt thổi ngang làm Lan rùng mình, ớn lạnh, mưa đã ngớt hạt rồi tạnh hẵn. Có tiếng người lao xao, những gương mặt thời thơ ấu vụt tan biến trên dòng nước đục ngầu phù sa. Lan thấy khóe mắt mình cay cay…

* * * *

Nhà Tâm ở trong ngọn, có vườn cây lâu năm. Thi thoảng bạn bè ở đơn vị cũ tìm tới, ái ngại

-Định treo giá cho đàn bà con gái tức chơi hay sao chớ ?

-Ậy ! Lo gì, chừng nào tới nó tới mà.

-Lỡ nửa đêm trúng gió ai biết mà tới ?

Tâm cười cười

- Chừng nào trúng hẵng hay.

Chiến tranh biên giới kết thúc, mọi người trở về, đem theo những vết thương, những câu chuyện đạn bom khói lửa. Có người nói Hoàng và Tâm đều " ngầm ý” với Lan. Cả hai cùng nhập ngũ một lượt, được biên chế về chung đơn vị, lại cùng tiểu đội, nhưng trở lại quê nhà chỉ có mình Tâm, Hoàng đã hy sinh trong một lần tiến công đánh chiếm đồi A1. Giỗ đầu của Hoàng, Lan vô tình nghe giọng Tâm nghẹn ngào khi thắp hương cho bạn.

"Tao không muốn vậy ! Đừng trách tao nghe !”

Lời thì thầm nghe như muối xát vào trái tim khô héo của Lan. Vậy là người ta nói đúng. Tâm không cứu bạn chỉ vì Tâm cũng thương Lan. Đúng là ích kỷ, nhẫn tâm. Trước giờ nghe mọi người bóng gió chuyện này, Lan bấm bụng tự nhủ - đừng tin. Nhưng nay thì…

Lan chạy ào ra chỗ gốc bần năm xưa mà bụng dạ rối bời. Tên cả ba đứa «Hoàng-Lan-Tâm» khắc trên thân cây ngày nào giờ đã cao chót vót, vị chua ái của bần xanh chấm muối ớt vẫn còn trên đầu lưỡi vậy mà tại sao ? Tại sao chứ ? Lan gục đầu vào thân cây, vai run lên bần bật.

-Hoàng ơi !!!

Nhớ trước ngày nhập ngũ, bộ ba hẹn nhau hội ngộ dưới gốc bần già, nhanh nhẹn đặt chén muối ớt dưới gốc, Hoàng thoăn thoắt leo lên hái trái còn Tâm lí nhí bên Lan.

-Tui đi kỳ này, hổng biết bao giờ mới gặp lại…

-Còn trẻ mà, hết chiến tranh rồi về.

-Chỉ sợ tên bay đạn lạc

-Đừng nói gở, hổng hên.

-Nói cứ như chị Hai tui

-Thì tui làm chị Ba

-Hông ! Tui hổng muốn …làm chị Ba…tui muốn… chờ tui về…

-Ê ! Nói bậy hả ?

Lối xóm kháo nhau, hai thằng đó khổ với con nhỏ rồi. Ai cũng biết Lan sẽ chọn Hoàng vì Hoàng mạnh mẽ hơn. Nhưng chiến tranh mà ! đâu ai nói trước được điều gì ?

Nhận giấy báo tử của con,má Hai chết lặng. Mắt đứng tròng, tim như ngừng đập. Không một giọt nước mắt nào trào ra từ đôi mắt mõi mòn, không một tiếng khóc nào bật ra từ đôi môi khô héo chờ đợi. Ruột má như có ai đang cầm dao cắt. Chồng hy sinh không tìm thấy xác, giờ đến đứa con trai duy nhất cũng bỏ má mà đi. Má ngã gục như cây chuối bị phạt ngang thân. Cái bóng, má trở thành cái bóng lầm lũi ngay chính trong căn nhà đơn lạnh của mình…

Cách vài hôm Lan lại ghé qua, thấy nó, nước mắt má lại chảy. Má nhớ con trai, má lại càng thương Lan. Phải chi nó là con dâu má thì hay biết mấy ? Rồi lại nghĩ, lại thấy mình hẹp hòi. Nếu thằng Hoàng mà cưới nó, giờ nó goá bụa má biết làm sao !!?

* * * * *

Đơn vị Hoàng tìm về xây tặng má Hai căn nhà tình nghĩa. Sau lễ bàn giao, anh cán bộ trạc tuổi Hoàng trịnh trọng.

-Dạ thưa má ! Con có tấm hình chụp chung với Hoàng, xin gửi lại má làm kỷ niệm

Trong ảnh là những nụ cười trai trẻ : Hoàng, Tâm, anh cán bộ và vài người nữa trong đơn vị.

Má Hai run rẩy cầm tấm ảnh ép chặt vào ngực. Anh cán bộ lại hỏi.

-Tâm bây giờ sống sao hả má ?

-Nó giỏi lắm con à. Chăn nuôi, trồng tỉa đủ thứ hết. Năm rồi, tiền bán bò nó ủng hộ địa phương xây được hai phòng học cho tụi nhỏ, mới đây lại ủng hộ xây cây cầu bắc qua sông. Tội nghiệp, cứ lo cho người khác còn mình thì tới giờ vẫn trùi trụi một thân một mình.

Giọng anh cán bộ chùng xuống.

-Tâm là vậy đó má ơi, trận đánh đồi A1, ảnh bị thương nặng, máu tuôn như xối, vậy mà cứ lết đi tìm Hoàng. Lúc cõng ảnh ra, ảnh trì lại không chịu đi, còn gào lạc cả giọng " Còn thằng Hoàng ở trỏng”. Nhưng thật ra Hoàng đã hy sinh rồi…

Cái ly rời khỏi tay Lan. Một luồng điện rọi sáng trí não. Cô cuống cuồng. Tim thắt lại. Biết làm sao bây giờ ? Bấy nhiêu năm em hiểu sai về anh, nghĩ oan cho anh. Phải tìm gặp anh ngay để nói lời xin lỗi, dẫu có muộn màng…

Mưa lại ầm ập kéo đến, mặc kệ, Lan luống cuống chạy dọc mé sông trơn tuột. Chỗ gốc gừa có gì mà ồn ào vậy ? Người ta đang quần tìm cái gì dưới sông ? Lan ào tới, vẹt mọi người chen vô. Ông Sáu Hò đang hô hấp nhân tạo cho một đứa nhỏ da tái nhợt, mắt nhắm nghiền. Lăng xăng bên cạnh có người đàn bà vẻ mặt thất thần, áo quần ướt sũng, tóc tai bê bết đang chạy tới chạy lui ra sức gào dù cổ họng đã khản đặc

-Hú ba hồn bảy vía Cà Chanh ở đâu thì về đây con ơi…Lạy trời, lạy đất cho người ta mò được chú Tâm, cho chú còn sống. Hú…

-Trời ơi! Vậy là anh Tâm bị nước cuốn rồi sao?

Lan cứng đờ người, không kịp suy nghĩ, cô lao nhanh xuống dòng nước đang cuồn cuộn chảy. Nước rong lại bồi thêm mưa đổ nên con rạch không còn hiền hoà nữa. Tâm lội yếu, lại hay bị vọp bẻ, nhưng anh đã quên mất điều đó khi lao xuống cứu chiếc xuồng bị lật giữa dòng. Bây giờ anh đang ở đâu ? Lan cuống cuồng lặn hụp, cuống cuồng tìm kiếm. Ở đâu đó trong dòng nước này là Tâm của cô, tình yêu của cô, hạnh phúc của cô,dẫu rất muộn màng, dẫu nhiều cay đắng. Anh không hẹp hòi, ích kỷ, không nhẫn tâm như cô nghĩ. Anh luôn coi người khác quan trọng hơn bản thân mình. Bây giờ anh ở đâu ? Anh ở đâu ? Tâm ơi…

Trên bờ, nhiều tiếng người la thất thanh khi thấy Lan chìm dần..chìm dần…Cứu! cứu cô Lan…thiệt tội, thân gái sức yếu làm sao quần lại với lũ dữ chớ?

Nhưng rồi tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô vang dậy khi thấy Tâm không biết từ đâu đang lao nhanh về phía Lan…Lan tức tưởi…không biết tự bao giờ, hai cánh tay mềm mại của cô quấn chặt lấy cổ anh …

-Tha lỗi cho em nghe.

Không nghe tiếng trả lời, chỉ thấy mặt Tâm rạng ngời niềm hạnh phúc…

NH

Lên đầu trang   Trở lại  
 
Bài viết của bạn đọc, những người yêu quý quê hương Quảng Trị
ĐÔNG PRAY-MỘT THẮNG CẢNH Ở QUẢNG TRỊ - 28/10/2016
CÓ MỘT CHỢ PHIÊN NHƯ THẾ - 28/10/2016
BỎ BIÊN CHẾ ĐỂ GIẢM GÁNH NẶNG 11 TRIỆU NGƯỜI ĂN LƯƠNG NHÀ NƯỚC - 28/10/2016
XUÂN SANG RỘN RẢ HỘI LÀNG- Chu Mạnh Cường - 25/01/2017
LỄ HỘI PHÁ TRẰM - 14/04/2017
GIẤC MƠ PHỐ THỊ GIỮA TRÙNG DƯƠNG- Lê Đức Dục - 24/06/2019
“RỒI MÙA TOÓC RẠ RƠM KHÔ…” Tùy bút của LÊ ĐỨC DỤC - 19/03/2017
MÔN VẬT ĐẦU XUÂN Ở HẢI LĂNG QUẢNG TRỊ--Hồ Thanh Thoan - 19/03/2017
CAM LỘ – VÙNG ĐẤT NGỌT NGÀO-- Nguyễn Liễn - 15/04/2017
Hồ tiêu bị dịch bệnh chết hàng loạt, nông dân gặp khó - 23/04/2017
NĂM CON CHÓ, NÓI VỀ CHÓ - 24/02/2018
NGỤ NGÔN CỦA MẮM - 24/02/2018
NGỌN HẢI ĐĂNG MŨI LAY - 28/11/2018
GHI Ở LÀNG CHÀI VỊNH MỐC - 03/07/2019
NĂM KHỈ NÓI CHUYỆN KHỈ - 02/07/2019
TA NHỚ XỨ CÙA MÂY TRẮNG LẮM…” Lê Đức Dục - 17/07/2019
BÀI THƠ CHO SỨC KHỎE- Sưu tầm - 17/07/2019
HANG ĐỘNG BRAY QUẢNG TRỊ - 22/07/2019
VINH MOC TUNEL - 21/10/2019
NGƯỜI BÁN CÁ DƯỚI ĐÁY BIỂN - 30/10/2019
CHẾ LAN VIÊN, NƠI "ĐẤT HÓA TÂM HỒN"---Nguyễn Hoàn - 15/01/2020
NĂM CHUỘT NÓI VỀ THỊT CHUỘT - 21/02/2020
NHỮNG CHUYỆN VUI CỦA NĂM CON CHUỘT--Sưu tầm - 28/03/2020
CHIA NỬA VẦNG TRĂNG---Truyên của Ngọc Hương - 13/04/2020
NHỮNG CHUYỆN LẠ Ở QUẢNG TRỊ-SƯU TẦM - 04/11/2020
NHỮNG NĂM TÝ VẺ VANG TRONG LỊCH SỬ - 10/05/2020
NĂM TÂN SỬU NÓI CHUYỆN CON TRÂU - 16/02/2021
DANH NHÂN VĂN HÓA NĂM TÂN SỮU - 25/02/2021
CON TRÂU VIỆT NAM - 15/05/2021
CHỢ PHIÊN CAM LỘVÀ GIẤC MƠ“TRÊN BẾN DƯỚI THUYỀN”--Lê Đức Dục - 30/07/2022
Chùa Sắc Tứ Tịnh Quang, Triệu Phong, Qủang Trị - 24/11/2022
NGHỀ DỆT THỔ CẦM CỦA ĐỒNG BÀO DÂN TỘC PAKÔ Ở QUẢNG TRỊ--- Hồ Thanh Thoan - 21/12/2023
LÀNG BẮT CỌP THỦY BA---Văn Nhân - 01/01/2024
Lễ hội cầu ngư ở Quảng Trị--HồThanh Thoan - 05/08/2022
TÁC DỤNG KHÔNG NGỜ CỦA RƯỢU- vui cười - 24/11/2022
NGHỀ LÀM NÓN LÁ Ở QUẢNG TRỊ - Hồ Thanh Thoan - 14/08/2022
CHUYỆN VUI CHO ĐỒNG HƯƠNG - 14/08/2022
CHỈ TRỘN CÓ MỘT NỬA THÔI - 17/08/2022
TẤM LÒNG VĂN NGHỆ SĨ VỚI ĐẢO CỒN CỎ ANH HÙNG---Ts. Nhà thơ Nguyễn Văn Dùng Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Quảng Trị - 16/08/2022
EM CHỈ NÓI CHƠI THÔI MÀ - 17/08/2022
HẠNH PHÚC VÀ CHIA SẺ---LÊ ĐỨC DỤC - 29/08/2022
HỘI KÉO CO NGÀY XUÂN-HỒ THANH THOAN - 08/09/2022
MÔN VẬT ĐẦU XUÂN.... Hồ Thanh Thaon - 05/12/2022
SUỐI TÀ LAO VÀ SUỐI PACHAỞ XÃ TÀ LONG, HUYỆN ĐAKRÔNG,QUẢNG TRỊ ĐANG PHÁT TRIỂN THEO HƯỚNG DU LỊCH CỘNG ĐỒNG ----Hồ Thanh Thoan - 20/12/2023
ÁNHTRĂNGVƯỜNTRẦU--Ngọc Hương - 01/03/2023
MẸO VẶT CHO BÀ CON - 07/07/2023
CHỢ CHIỀU HỒ XÁ BÂY GIỜ...(Lê Nguyên Hồng) - 26/04/2023
NĂM RỒNG NÓI CHUYỆN RỒNG--Đông Hương - 23/02/2024
NĂM MỚI ĐẾN RỒI-THƠ ĐÀO TRƯỜNG SAN - 23/02/2024
THẾ GIỚI CÓ BAO NHIÊU LOẠI RỒNG - 26/02/2024
Trang 1/2: 1, 2  Sau
 
Tìm kiếm
Tin bài mới nhất
Liên kết website