Cưới chồng cho mẹ--Truyện ngắn Lê Văn Thê

DONGHUONGQUANGTRI.COM »
02/12/2022 | 10:56

CƯỚI CHỒNG CHO MẸ---Tuyện ngắn Lê Văn Thê


Chuẩn bị đi làm ca chiều, cô con gái nói với mẹ:

- Tối nay chúng con tổ chức cuộc họp gia đình. Mẹ có họp chi bộ, họp giáo chức chi không? Chúng con mời mẹ tham dự. Nếu mẹ bận việc chi thì tối mai họp.

Nói xong cô con gái đi. Bà lo lắng. Nỗi lo mỗi lúc mỗi ghê gớm khiến bà không yên lòng được, cứ như bị lửa đốt trong bụng.

Nhà bà không khi nào họp gia đình. Có việc chi cần trao đổi, có tâm tình chi cần giải bày thì mẹ con nói với nhau trong bữa cơm. Cái giờ đó là tiện.

Bà có ba đứa con, chúng đã lớn. Chồng bà chết từ khi chúng còn nhỏ. Bà ở vậy nuôi con. Một tay đàn bà ba con dại, chẳng đủ sức cho con ăn học lên cao. Hết lớp mười hai, thằng cả ở nhà giúp mẹ nuôi em, lớn lên thì lấy vợ. Vợ nó người Hà Nam, đi theo đoàn đào ao sau thời vụ ngoài đó nông nhàn. Nhìn con bé đội đất, đội bùn, đào ao cho nhà hàng xóm, nó thương: "Mẹ à, cái cô đó tội. Đàn ông đàn ang sức dài vai rộng, đội bùn đất đã đành. Thân gái non tơ rứa mà đi đội bùn, đội đất, nhem nhuốc. Chắc nhà cô ta nghèo lắm”. Thằng con cả bà lân la bắt quen. Con bé kể:

- Nhà em đúng là rất nghèo. Bố em mất sớm, đi đào giếng thuê cho nhà người ta, đất sập mà chết. Mẹ em thương em không tái giá, ở vậy nuôi em. Mẹ thường xuyên đau ốm nên kiếm cái ăn cái mặc rất khó khăn. Mấy năm gần đây bệnh càng trầm trọng nên em phái đi làm việc nặng kiếm cái ăn cho hai mẹ con, kiếm tiền thuốc thang cho mẹ.

Chuyện chỉ như thế nhưng nghe con kể bà xúc động. Hóa ra Đông, Tây, Nam, Bắc cũng không thiếu chi gia cảnh giống bà. Bà thương con bé. Thằng con cả của bà yêu con bé. Chúng yêu nhau nhanh tới mức những người hàng xóm không ai tưởng được. Thằng con cả của bà ra thăm quê người yêu. Trở về nó xin mẹ:

- Con muốn ở rể ngoài đó. Nhà bà ngoài đó chỉ một mẹ một con. Bà ấy yếu lắm, có ba sào ruộng không ai làm. Nếu mẹ bắt cô ấy về làm dâu chắc bà ngoài đó chết sớm.

Bà băn khoăn. Bấy lâu bà ước mơ con trai có vợ để bà có thêm nàng dâu cho thêm vui cửa vui nhà. Cô con gái đi làm dày da ở xí nghiệp dày da xuất khẩu. Cậu con trai út làm thợ rèn. Chúng làm việc chăm chỉ, suốt ngày. Tối về, ăn cơm xong là bải hoải, mắt ríu lại, lăn ra ngủ. Bà mong có con dâu, có cháu, có tiếng ríu rít của trẻ con trong nhà cho thêm phần vui vẻ. Bây giờ thằng con cả xin ra ở rể ngoài đó. Ở rể, ngày trước người quê này thường ví là con chó chui gầm bàn. Bây giờ người đời đã nghĩ khác nhưng không phải ai cũng nghĩ như nhau. Không cho chúng lấy nhau thì ác quá. Lòng mẹ nào không muốn con hạnh phúc. Ép con bé phải về làm dâu để bà ngoài đó đơn độc mà chết sớm thì cũng thất đức. Nghĩ suy mãi rồi bà cũng đồng ý. Thằng con cả mừng: "Con ra đó , nhà cô ấy có ba sào ruộng tha hồ làm. Có gạo mới con gửi về biếu mẹ.”

Bà nói yêu:

- Làm cho đủ ăn là mẹ mừng rồi. Mẹ nghèo thì nghèo nhưng thời ni mấy ai thiếu gạo mà con lo.

Cậu cả đưa vợ và con về thăm bà đột xuất, bà đã thấy lạ. Thông thường, chúng có về thì về vào dịp tết, dịp kỵ ba nó. Bây giờ nó về không phải là dịp tết, không cúng kỵ chi. Có liên quan chi tới cuộc họp gia đình tối nay không? Tối qua, đi bộ vừa về tới nhà, bà nghe cả mấy đứa con, dâu, nhỏ to chuyện chi phía trong cửa. Bà bước vô, chúng im bặt. Bà hỏi:

- Mấy đứa có chuyện chi?

Chúng cười;

- Anh chị em lâu ngày gặp nhau, tâm tình mà mẹ.

Chuyện tâm tình răng lại nói thì thào? Mẹ bước vô lại im? Nhất định chúng bàn tới cái chuyện tối nay họp. Họp gia đình phải là mẹ chủ trương, mẹ triệu tập. Ai đời chúng lại chủ trương mời mẹ. Bà lo lắm. Hay là chúng đã biết chuyện mẹ với ông ấy.

*

Ông ấy gặp bà trong một cuộc họp người cao tuổi. Hội Người cao tuổi của thị xã trước đó không có ông. Ông mãi từ trong Nam về quê, xin nhập vô hội Người cao tuổi thị xã, được cử là chi hội trưởng. Trong một cuộc họp của các chi hội trưởng, bà gặp ông. Người chi mà có sức hút lạ. Mới gặp bà đã cảm mến. Không chỉ vì ông già mà còn rất phong độ. Cách ăn nói của ông cũng cuốn hút bà. Mấy chục năm đã qua, từ ngày chồng chết, bà đã an phận thủ thường, không mơ tưởng tới một người đàn ông nào. Hình ảnh của người chồng lam lũ vì vợ con gắn chặt trong tim, bà thương, bà nhớ. Bà không đẹp nhưng có phọc người cao ráo. Học thức không cao nhưng một đời là giáo viên mẫu giáo. Có cái chi ở bà mà đôi mắt của ông thường liếc tới, hay tại bà liếc ông nên ông liếc lại. Vài lần gặp như vậy, vài chục lần liếc qua liếc về, rồi một hôm gặp nhau ở chổ vắng, đột nhiên ông nói:

- Chúng mình làm bạn tình với nhau đi.

Bà tức lắm. Người đâu mà lạ. Nói cái chi cũng lịch sự, cũng rào trước đón sau, cũng chặt chẽ, cũng hay mà tỏ tình thì trơ tráo. Ít ra cũng kết bạn cái đã, phải thăm dò ý người ta cái đã. Đùng một cái đã muốn là bạn tình. Ông này đánh giá mình thấp chắc. Bà giận nhưng không tránh mặt được lâu. Hình như bà cũng muốn như ông, muốn ông là bạn tình của bà.

Gặp lại, ông chào:

- Đi Đâu mà mất mặt mấy ngày, giận à? Giận chi? Anh muốn là bạn tình của em, biết đâu nên vợ nên chồng. Anh cảm thấy, em cũng muốn anh là bạn tình của em. Sống thật đi, cần chi phải e ngại.

Bà muốn mắng một câu: Đồ bộp chộp! Đồ trơ tráo! Nhưng mà không mắng được.

Bất ngờ ông ôm bà ghì vào ông rồi hôn lên má. Bà muốn đẩy ông ra, cho ông một cái tát nhưng bà không đẩy được. Ở ông có cái mùi đàn ông thơm, quyến rũ. Với ông, bà mất hết tính mạnh mẽ. Hình như bà yếu mềm tới mức ông muốn làm chi cũng được. Thời gian dần trôi, bà thấy không thể thiếu ông. Ông đã đánh tan sự phiền muộn, cô đơn của bao nhiêu năm mất chồng. Ông đã đem lại nụ cười thầm, những khúc hát đứt đoạn mỗi khi xuống bếp nấu ăn, nhặt rau, rửa bát. Đến kỳ sinh hoạt giáo chức, họp hội Người cao tuổi, bà mong đêm mau qua để sáng ra đi họp, gặp ông.

Ngày ấy, cái ngày bà không bao giờ quên được trong đời. Ông nói:

- Tôi ở một mình. Bà đến nhà tôi chơi, bảy giờ tối nay, tôi chờ.

Bà ngại, bà định không đến nhưng hai bàn chân đi thể dục cứ bước về phía ấy. Không vô nhà mô, đi cho biết. Nhưng mà ông đã đứng ở cửa:

- Vô nhà chơi đi em, trễ lời hẹn của anh năm phút rồi. Năm phút chờ đợi dài bằng năm giờ, biết không? Nóng ruột lắm.

Ông cầm tay bà dắt vào nhà. Con người gì mà ghê gớm. Vừa vô phía trong cửa, chưa mời người ta ngồi đã ôm ghì lấy mà hôn tới tấp vào môi. Bà như nghẹt thở, không nói được. Chân tay mềm nhũn không chống cự được ông.

Những ngày sau đó là hò hẹn. Bà luôn tạo cơ hội, nói với con: "mẹ đi họp giáo chức. Mẹ đi họp các phân hội trưởng người cao tuổi. Mẹ đi thăm bà bạn bị đau…” Bà không thể không đến với ông.

Bà cứ tưởng rằng, đàn ông có tuổi không còn mấy sinh lực nhưng mà cái ông quái quỷ này khỏe kinh khủng. Với nhiều kinh nghiệm làm tình phong phú, ông đã làm cho bà đê mê, quằn quại trong những cuộc làm tình. Ông đã thổi bùng ngọn lửa sắc dục tưởng đã bị tắt lịm, đã khuất lấp dưới lớp tro bụi của thời gian. Bà ôm ghì lấy ông, rên rĩ, hạnh phúc.

Các con đã biết hết những bí mật này rồi chăng? Ông và bà đã bí mật nhưng có bí mật mô mà bí mật được mãi. Bụi tre le te lỗ tai, cái kim trong túi lâu ngày cũng tòi ra. Có thể một lúc mô đó tình cờ chúng bắt gặp mà để bụng, không nói ra. Có thể bà ngủ nói mơ làm cho chúng biết. Có thể một ai đó rình mò rồi nói lại với chúng nó. Bà đã e sợ điều này, đã nói với ông:

- Hay chúng mình dừng lại, nhỡ ra…

Ông nói lì:

- Nhỡ nhỡ cái chi. Ai biết nói chi mình? Tôi mất vợ. Bà mất chồng. Người đời tốt lắm, nói ra sẽ có nhiều người ủng hộ chúng ta. Nếu có một ai đó dèm pha thì đó là người lạc hậu. Mình sống cho mình, có làm hại ai mô. Anh muốn công khai chuyện ni, để chúng mình nên vợ nên chồng, sớm tối có nhau.

Phải chi bà không muốn như ông nhưng sợ làng xóm chê cười: Ông già bà già, tình cái chi mà cưới với xin, chồng với vợ. Con cái đề huề, hết đát rồi còn rững mỡ…

Tôi ni, con cái sẽ nói chi với bà? Mẹ già rồi đừng trai gái để thiện hạ chê cười? Mẹ cần phải giữ thể diện cho con sống với bạn bè? Mẹ đừng… Con cái bà là những đứa hiếu thảo. Chúng nó có thể không nói lời nặng nề nhưng trước đông đảo cả nhà chúng nó nói bất cứ điều chi phê phán, chê bai mẹ về chuyện ấy, dù lời nhẹ mấy cũng đau lòng, cũng xấu hỗ. Không đến mức phải treo cổ lên xà nhà, uống đúp mấy liều thuốc ngủ nhưng ngượng ngùng với con cháu suốt chặng đời còn lại. Bao nhiêu năm tháng qua, mẹ là thần tượng, là tấm gương sáng của các con. Làm răng đây?

*

Cuộc họp gia đình chưa bắt đầu, con cháu vừa quây quần, bà nén lo, nói mạnh:

- Trong cái nhà này, mẹ là mẹ của các con. Họp hay không họp mẹ là người triệu tập, chủ trì. Tự dưng lại họp, họp cái chi không cho mẹ biết trước nội dung. Các con bí mật cả với mẹ à?

Cô con gái nhẹ nhàng:

- Thưa mẹ, chúng con đã thảo luận với nhau rất kĩ. Ý kiến con nói ra đây là đã thống nhất mấy anh em, kể cả con dâu của mẹ.

Thôi đúng rồi, mình dự đoán đúng rồi. Cái cách mở đề nghiêm trọng của nó chắc chắn là nói tới chuyện riêng tư của mình. Bà cố kìm giữ bản thân mà vẫn run.

- Thưa mẹ, chúng con muốn nói đến quan hệ của mẹ và bác Đằng.

Bà tái mặt. Bà và ông ấy sống kín kẻ rứa mà làm răng chúng biết. Bà muốn nói: Mẹ và bác Đằng thì làm chi? Chúng bay đừng nghe thiên hạ xấu mồm, đặt điều làm tổn thương mẹ. Nhưng con gái mẹ đã lại nói:

- Mẹ à, chúng con muốn mẹ và bác Đằng thành đôi, thành lứa. Mẹ cần có nơi nương tựa lúc tuổi già. Chúng con cần có bố.

Bà kinh hoàng, không ngờ ý của chúng nó là như rứa. Bà mừng vì không phải các con ngồi lại để chì chiết làm đau lòng mẹ.

- Ai bảo các con bày ra cái chuyện đó? Mẹ và bác ấy đã già, lấy nhau để làm chi? Để thiên hạ chê cười à? Mẹ và bác đó có gần gủi nhau cũng chỉ là bạn thân.

Là con nhưng con gái bà cũng là đàn bà nên rất hiểu mẹ. Mẹ nói rứa nhưng trong lòng mẹ sẽ khác. Nhiều lúc mẹ đi chơi về , khuôn mặt mẹ rạng rỡ hơn. Có những lúc tưởng là một mình, không ai nghe, mẹ đã khe khẻ hát. Có những lúc nghe điện thoại mẹ đã lúng túng khi con đứng gần và con đã ý tứ lãng ra xa để cho mẹ tự nhiên trò chuyện. Từ ngày có bác ấy, mẹ như là một người đổi khác, vui tươi, nhanh nhẹn hơn. Lạ thay, mẹ cũng ít đau vặt như thời kì trước đó.

- Mẹ à, chúng con sẽ có gia đình riêng. Em út ở với mẹ. Mẹ có nàng dâu nhưng không ai thay thế được tình chồng vợ. Con cái thương cha mẹ bằng mấy cũng không bằng ông bà thương nhau.

Hai đứa con trai và cô con dâu cùng hùa vào mà nói:

- Mẹ à, chúng con đều nhất trí như rứa. Mẹ đồng ý đi mẹ. Các con đã trao đổi với bác Đằng.

Răng? Trời đất cha mẹ ơi, các con nói với bắc Đằng rồi à? Các con chưa xin phép mẹ đã nói với bắc Đằng để bác ấy cười cho à.

- Không mẹ à, bác đó thì có chút khác mẹ. Bác đó nói đã bàn với mẹ nhưng mẹ ngại làng xóm chê cười, ngại các con không đồng ý. Bác đó nói mẹ còn có chút phong kiến trong đầu, tình yêu sá chi tuổi tác. Mẹ gật đầu, bác đó sẽ cầu hôn, sẽ công khai với mọi người, sẽ tổ chức đám cưới hoành tráng.

Bà rùng mình. Cái ông Đằng lạ, hèn nào cuốn hút được bà. Lúc mô cũng tự tin. Đã nhiều lần ông đề nghị bà công khai tình cảm nhưng bà không vượt qua được những e ngại của chính mình. Ông đó nói chi nữa hè? À, ông đó nói mình sống cho mình, có chi xấu. Lớp trẻ có quyền đôi lứa, hạnh phúc, người có tuổi răng không? Ai cũng là con người, ai cũng có nhu cầu sống.

- Mẹ à – Cô con gái lại nói – Bác Đằng cám ơn các con đã tạo thêm có hội cho bác. Bác ấy khen chúng con có đầu óc tiến bộ, nhờ các con thuyết phục mẹ.

Rứa là cái ông trời đánh đó đã công khai mối quan hệ vốn là bí mật. Các con bà đã biết. Chúng nó ít học hơn con người ta nhưng mà có hiếu nghĩa với mẹ. Cám ơn trời đã cho mẹ những người con như rứa.

*

Mẹ đã nói: Đừng tổ chức chi cho lớn, rổ rá cạp lại mà con. Chỉ cần làm vài mâm tại gia, mời những người thân cận, đại diện thôn xóm là được. Nhưng các con của mẹ và ông Đằng, lại cái ông to gan lớn mật đó lại làm to. Lễ cưới của hai ông bà cũng dựng rạp hoa, cũng ca hát, cũng cổ bàn thịnh soạn. Những người đến dự, ngoài con cháu của bà, số còn lại hầu hết là cao tuổi: Những cựu giáo chức, cựu thanh niên xung phong, cựu chiến binh… Những khuôn mặt già nua, lặng lẽ với nội tâm nhiều xúc động.

Con gái bà dẫn chương trình:

- Thưa bà con cô bác! Hôm nay là ngày cưới của mẹ con và bác Đằng. Chúng con rất sung sướng vì mẹ có hạnh phúc lớn, có người bạn đời để chia sẻ vui buồn, để nương tựa lẫn nhau. Chúng con có một người bố để bảo ban chúng con trong cuộc sống và làm ăn. Con cám ơn bà con cô bác đã đến mừng cho mẹ con chúng con.

Hôị trường sôi động tiếng vỗ tay lớn. Nhiều bó hoa tươi thắm được các tổ chức đoàn thể, được các ông các bà ôm lên tặng. Bác Đằng cười tươi. Mẹ run run cảm động. Khi bác Đằng ôm lấy mẹ, mẹ càng run hơn. Lại một tràng pháo tay mừng rôm rã.

Các ông các bà xúc động. Không ít người trong số họ cô đơn. Năm tháng đi qua, họ đã mất chồng, mất vợ vì tuổi tác, vì chiến tranh, đau ốm, tai nạn. Họ đã phải chịu nhiều năm tháng thiếu thốn tình cảm. Họ đã từng khát vọng một người bạn đời. Họ đã không vượt qua được thành kiến xã hội, sự tự ti của chính mình. Cơm áo gạo tiền, gánh nặng cháu con đã trói buộc…

Trong không khí vui vẻ mừng cho đôi bạn già ấy, nhiều nỗi niềm sâu nặng, những thổn thức riêng tư xáo động lòng những người già tuổi.

Tất cả mọi con mắt đều hướng lên phía trên, không ai để ý tới một bà già ngồi ở bàn cuối. Bà ấy cũng như bao bà già khác đã bị thời gian xóa hết mọi nhan sắc. Bà gầy sọp, khuôn mặt nhăn nheo. Tưởng như tất cả đã cằn cỗi nhưng trên vành mi bà vẫn có một giọt nước mắt ngấn ra. Bà lặng lẽ nâng vạt áo.

LVT

CHIỀU VỀ---Truyện ngắn Trần Hoài Thắm

Dòng sông quê khoác một màu dát bạc. Mùa đông, dòng nước thượng nguồn quá ích kỉ, kể cả những dòng sông vốn xưa đầy nước, hay bị ganh tỵ giờ đây cũng chìm đắm trong nỗi khát thèm. Trong căn nhà ba tầng đầy đủ tiện nghi, Ông đang nằm trên giường bệnh. Vợ ông, một người phụ nữ ngoài 50 tuổi , nét đẹp của tuổi trẻ hình như còn đọng lại một chút gì đó trong đôi mắt:

-Anh gắng ăn thêm một chút. Hãy vì các con anh ạ, thôi thì bệnh tình là lẽ thường tình.

Ông ngước nhìn vợ, đôi mắt bất chợt nhòe. Đột nhiên ông thấy vợ mình đẹp quá. Ô hay! Vẫn mái tóc mượt dài, khuôn mặt tròn trĩnh của tuổi mười tám đôi mươi. Vợ mình vẫn đẹp như xưa...

Nước mắt chợt ứa ra, ông cố vận hết nhãn lực nhìn cho rõ. Có phải thế không? Có phải mắt mình nhầm không?. Ông dán mắt qua cửa sổ. Bản năng của một con người sinh ra từ nông thôn từ đời cha, đời ông chân lấm tay bùn, cái cảm nhận từ nông thôn đã in đậm vào trong tâm khảm. Bầu trời vẫn xanh, cánh đồng lúa trước mặt vẫn xanh. ông thỏ thẻ với vợ:

- Này em, đã lâu lắm anh chưa hề trở lại cánh đồng quê mình . Những ngõ nước anh thường thả lưới thưở nhỏ nay không biết thay đổi thế nào?

- Thì nó vẫn còn thế thôi.

Ông trầm ngâm, chợt trong đầu những hình ảnh của thiếu thời dần dần tái hiện về trước mặt. Cơn mưa đầu mùa, cá rô trườn lên mặt đường, những đêm lặn lội câu cặm cùng lũ bạn, những buổi chiều tụ tập đá bóng ở sân thôn. Ông chép miệng.

Chị vợ ngồi bên cạnh tay kéo cái chăn ủ lại cho chồng:

-Bọn trẻ đi hết cả rồi nhiều khi cũng buồn anh nhỉ!

Ông cất giọng yếu ớt:

- Không biết mình còn sống với chúng được bao lâu.

Chị vợ vẻ mặt hồn hậu

-Anh kìa, sao bi quan đến thế, bệnh của anh đâu phải là nan y đâu. Tuổi già ấy mà, ai cũng thế mà thôi.

Ông mỉm cười:

- Để anh dậy nhìn lại cánh đồng tuổi thơ một chút

Chị vực chồng dậy. Bàn tay nhỏ bé và xương xẩu cố kéo bức rèm trước cánh cửa sổ. Cánh đồng lúa về mùa găt đã tàn hiện ra trước mắt .

Ông thốt lên:

-Có cái mùi gì ấy! Hình như mùi rạ mốc. Không, không phải!. hình như mùi phân trâu .

Ôi, Hình như anh thấy có cái mùi gì thân thuộc lắm…chẳng lẽ là mùi bùn.

Chị lặng lẽ trầm ngâm…Anh ấy hôm nay làm sao thế nhỉ ?Anh ấy như kẻ trăng trối.

Trở lại thời gian trước.

Ông là một giám đốc. Từ một giám đốc của một cơ qua công quyền, nhờ ngậm miệng, "dĩ hòa vi quý” Ông được nâng lên đến bậc phó chủ tịch tỉnh.

Chưa phải thuộc địa vị cao nhưng tiền của vào nhà như nước. Đến cả vợ ông - một cô gái biển chân chất đã trở thành tòng phạm trong mỗi cuộc chơi.

Từ dĩ hòa vi quý ông được nâng đỡ trở thành vương giả.

Chiếc "Cam rì” đi về từ Bắc vào Nam, Ông bụng càng ngày càng tích mỡ. Cung đường từ Bắc vào Nam thật tuyệt. Chương trình những "Bông hoa nhỏ” trên đài truyền hình ngày ấy sao mà quyến rũ, cứ phát dài dài. Và "hương đồng đồng gió nội”nơi gửi gắm hết lòng của ông từ đấy. Những em váy ngắn chân dài của đồng quê rười rượi đã giúp ông quên đi cuộc sống ngột ngạt của gia đình.

Anh, tiếng gọi ngọt từ miệng từ miệng một cô gái nhà hàng.

Cưng, tiếng cô bé mười tám đôi mươi của Sài thành quyến rũ.

Làn da, mái tóc trẻ thơm lừng.

Hình ảnh cô gái quê , niềm say mê một thưở của ông trở thành cơm nguội từ khi nào không còn nhớ nữa.

Mỗi lần về nhà, ông say, cảm giác tê tê thúc giục, phải đi thôi… nơi ấy có hương đồng gió nội. Nơi ấy có những cái vợ mình không đua nổi. Nơi ấy có những đôi môi trẻ trung, ngọt lắm, những bộ ngực căng tròn… Ông lại nổ xe…

Và cứ thế trong tâm tưởng ông quên dần cô gái biển thưở nào…

Và hôm nay, nằm trên giường bệnh, mắt ông đùng đục. Sao vợ mình giờ đẹp thế nhỉ! Đẹp như ngày xưa, vẫn đôi mắt, vẫn má hồng, đôi môi đỏ mọng. Có phải thế không? Mắt ông cố ráng to ra để kiểm chứng cảm giác. Trong cái màng mắt mờ đục của ông , hình ảnh cô gái quê thưở mười tám đôi mươi hiển hiện mồn một. Đặc biệt cái mà ông cảm giác được một cách chính xác nhờ khứu giác đó là mùi bùn, mùi rạ mốc và cả cái mùi phân trâu ngai ngái của làng quê. Bất chợt ông thở dài:

- Giá như mình được úp mặt vào cái nôi thân thương ấy!

                                              THT



Lên đầu trang   Trở lại  
 
Thơ & Truyện
BẾN QUÊ---Thơ Nguyễn Hữu Thắng - 23/02/2024
TĨNH LẶNG- THƠ ĐÀO TRƯỜNG SAN - 01/01/2024
ĐÊM---THƠ NGUYỄN VĂN CHỨC - 15/03/2023
HOA PHÙ DUNG--THƠ NGUYỄN VĂN DÙNG - 15/03/2023
CHIỀU VỀ---Truyện ngắn Trần Hoài Thắm - 04/03/2023
MÈO MƯỚP KHÔNG NÓI DỐI…Truyện ngắn Nguyễn Chí Ngoan - 25/02/2023
VUI CƯỜI CHO ĐỒNG HƯƠNG-Vui cười - 18/02/2023
CỜ ĐỎ TRÊN CẦU ĐÔNG HÀ---LÊ VĂN THÊ - 18/02/2023
VỀ QUÊ NGHE NÓI TRẠNG-THƠ NGUYỄN HỮU THẮNG - 17/02/2023
TỪDINH XƯA XIN KỂ VỚI MAI SAU…Lê Đức Dục - 14/02/2023
MAN MÁC MIỀN XUÂN ---Tôn Nữ Mỹ Hạnh - 14/02/2023
ANH ĐẾN HỘI LIM---THƠ THANH HIẾU - 06/02/2023
VỀ HAY ĐI--THƠ LÊ LUYNH - 05/02/2023
CHẤP CHỚI XUÂN-THƠ NGUYỄN VĂN DÙNG - 01/02/2023
CÁT-Thơ Nguyễn Thúy Sâm - 10/12/2022
HƯỜNG HÓA NGÀY TÔI ĐẾN- NGUYỄN VĂN DÙNG - 04/12/2022
CHUYỆN XƯA--TRẦN HOÀI THẮM - 04/12/2022
CHUYỆN VUI CHO ĐỒNG HƯƠNG NĂM 2022 - 03/12/2022
Cưới chồng cho mẹ--Truyện ngắn Lê Văn Thê - 02/12/2022
BÀN GIAO SỐ PHẬN--Truyện ngắn Văn Xương - 02/12/2022
CHIỀU THẠCH HÃN--Thơ Nguyễn Văn Chức - 15/09/2022
CHUYỆN CỦA CƯỜNG---LÊ NGUYÊN HỒNG - 03/09/2022
CUỘC CHIẾN CÒN LẠI –Truyện ngắn Đào Trường San - 23/08/2022
VỀ HỒ XÁ ĐI EM --NGUYỄN HỮU THẮNG - 14/08/2022
ĐƯỜNG XƯA----Thơ Nguyễn Văn Chức - 10/08/2022
CAO HỔ CỐT VÀ CÔNG DỤNG - 09/08/2022
NỖI NIỀM XUÂN----Thơ Huỳnh Nguyễn - 08/08/2022
BÂNG KHUÂNG MÙA XUÂN---Nguyễn Tuyết Quyên - 07/08/2022
NẮNG VÀ ANH- THƠ TRẦN HOÀI THẮM - 06/08/2022
MÁI NHÀ XƯA---THƠ TRẦN HOÀI THẮM - 04/08/2022
CHIẾC ÁO MÀU XANH- TRUYÊN NGẮN: LÊ VĂN THÊ - 30/07/2022
BÀN GIAO SỐ PHẬN-Truyện ngắn Văn Xương - 24/07/2022
GẶP LẠI MÙA XUÂN-VĨ TUẤN - 24/07/2022
EM ĐỪNG NHỚ ANH-Thơ Lê Văn Thê - 24/07/2022
GẶP LẠI BẠN BÈ--THƠ ĐÀO TRƯỜNG SAN - 19/07/2022
NGHE HÁT XA KHƠI BÊN BIỂN CỬA TÙNG-Thơ Nguyễn Hữu Thắng - 10/07/2022
MÓ CUA,BẮT ỐC--Thơ Đào Trường San - 10/07/2022
MŨI TRÈO- Thơ Nguyễn Văn Dùng - 10/07/2022
TRUYỆN VUI NĂM CON TRÂU - 09/01/2022
NẮNG KHUYA-THƠ ĐÀO TRƯỜNG SAN - 15/05/2021
ĐƯỢC MÙA-THƠ ĐÀO TRƯỜNG SAN - 05/04/2021
THƠ LÊ LUYNH - 29/03/2021
THƠ NGUYỄN VĂN CHỨC - 29/03/2021
CẢ PHÊ VÕNG--Thơ Đào Trướng San - 29/03/2021
MÙA HOA CÀ PHÊ-Thơ Đào Trường San - 26/03/2021
NỖI NHỚ TÌM VỀ--Thơ Đào Trường San - 22/03/2021
THƠ NGUYỄN VĂN DÙNG - 25/02/2021
THƠ LÊ NGUYÊN HỒNG 2021 - 25/02/2021
THƠ LÊ NGUYÊN HỒNG - 25/02/2021
NHỚ QUAN HỌ--Thơ Đào Trường San - 18/02/2021
Trang 1/3: 1, 2, 3  Sau
 
Tìm kiếm
Tin bài mới nhất
Liên kết website