CHIỀU VỀ---Truyện ngắn Trần Hoài Thắm
Dòng sông quê khoác một màu dát bạc. Mùa đông, dòng nước thượng nguồn quá ích kỉ, kể cả những dòng sông vốn xưa đầy nước, hay bị ganh tỵ giờ đây cũng chìm đắm trong nỗi khát thèm. Trong căn nhà ba tầng đầy đủ tiện nghi, Ông đang nằm trên giường bệnh. Vợ ông, một người phụ nữ ngoài 50 tuổi , nét đẹp của tuổi trẻ hình như còn đọng lại một chút gì đó trong đôi mắt:
-Anh gắng ăn thêm một chút. Hãy vì các con anh ạ, thôi thì bệnh tình là lẽ thường tình.
Ông ngước nhìn vợ, đôi mắt bất chợt nhòe. Đột nhiên ông thấy vợ mình đẹp quá. Ô hay! Vẫn mái tóc mượt dài, khuôn mặt tròn trĩnh của tuổi mười tám đôi mươi. Vợ mình vẫn đẹp như xưa...
Nước mắt chợt ứa ra, ông cố vận hết nhãn lực nhìn cho rõ. Có phải thế không? Có phải mắt mình nhầm không?. Ông dán mắt qua cửa sổ. Bản năng của một con người sinh ra từ nông thôn từ đời cha, đời ông chân lấm tay bùn, cái cảm nhận từ nông thôn đã in đậm vào trong tâm khảm. Bầu trời vẫn xanh, cánh đồng lúa trước mặt vẫn xanh. ông thỏ thẻ với vợ:
- Này em, đã lâu lắm anh chưa hề trở lại cánh đồng quê mình . Những ngõ nước anh thường thả lưới thưở nhỏ nay không biết thay đổi thế nào?
- Thì nó vẫn còn thế thôi.
Ông trầm ngâm, chợt trong đầu những hình ảnh của thiếu thời dần dần tái hiện về trước mặt. Cơn mưa đầu mùa, cá rô trườn lên mặt đường, những đêm lặn lội câu cặm cùng lũ bạn, những buổi chiều tụ tập đá bóng ở sân thôn. Ông chép miệng.
Chị vợ ngồi bên cạnh tay kéo cái chăn ủ lại cho chồng:
-Bọn trẻ đi hết cả rồi nhiều khi cũng buồn anh nhỉ!
Ông cất giọng yếu ớt:
- Không biết mình còn sống với chúng được bao lâu.
Chị vợ vẻ mặt hồn hậu
-Anh kìa, sao bi quan đến thế, bệnh của anh đâu phải là nan y đâu. Tuổi già ấy mà, ai cũng thế mà thôi.
Ông mỉm cười:
- Để anh dậy nhìn lại cánh đồng tuổi thơ một chút
Chị vực chồng dậy. Bàn tay nhỏ bé và xương xẩu cố kéo bức rèm trước cánh cửa sổ. Cánh đồng lúa về mùa găt đã tàn hiện ra trước mắt .
Ông thốt lên:
-Có cái mùi gì ấy! Hình như mùi rạ mốc. Không, không phải!. hình như mùi phân trâu .
Ôi, Hình như anh thấy có cái mùi gì thân thuộc lắm…chẳng lẽ là mùi bùn.
Chị lặng lẽ trầm ngâm…Anh ấy hôm nay làm sao thế nhỉ ?Anh ấy như kẻ trăng trối.
Trở lại thời gian trước.
Ông là một giám đốc. Từ một giám đốc của một cơ qua công quyền, nhờ ngậm miệng, "dĩ hòa vi quý” Ông được nâng lên đến bậc phó chủ tịch tỉnh.
Chưa phải thuộc địa vị cao nhưng tiền của vào nhà như nước. Đến cả vợ ông - một cô gái biển chân chất đã trở thành tòng phạm trong mỗi cuộc chơi.
Từ dĩ hòa vi quý ông được nâng đỡ trở thành vương giả.
Chiếc "Cam rì” đi về từ Bắc vào Nam, Ông bụng càng ngày càng tích mỡ. Cung đường từ Bắc vào Nam thật tuyệt. Chương trình những "Bông hoa nhỏ” trên đài truyền hình ngày ấy sao mà quyến rũ, cứ phát dài dài. Và "hương đồng đồng gió nội”nơi gửi gắm hết lòng của ông từ đấy. Những em váy ngắn chân dài của đồng quê rười rượi đã giúp ông quên đi cuộc sống ngột ngạt của gia đình.
Anh, tiếng gọi ngọt từ miệng từ miệng một cô gái nhà hàng.
Cưng, tiếng cô bé mười tám đôi mươi của Sài thành quyến rũ.
Làn da, mái tóc trẻ thơm lừng.
Hình ảnh cô gái quê , niềm say mê một thưở của ông trở thành cơm nguội từ khi nào không còn nhớ nữa.
Mỗi lần về nhà, ông say, cảm giác tê tê thúc giục, phải đi thôi… nơi ấy có hương đồng gió nội. Nơi ấy có những cái vợ mình không đua nổi. Nơi ấy có những đôi môi trẻ trung, ngọt lắm, những bộ ngực căng tròn… Ông lại nổ xe…
Và cứ thế trong tâm tưởng ông quên dần cô gái biển thưở nào…
Và hôm nay, nằm trên giường bệnh, mắt ông đùng đục. Sao vợ mình giờ đẹp thế nhỉ! Đẹp như ngày xưa, vẫn đôi mắt, vẫn má hồng, đôi môi đỏ mọng. Có phải thế không? Mắt ông cố ráng to ra để kiểm chứng cảm giác. Trong cái màng mắt mờ đục của ông , hình ảnh cô gái quê thưở mười tám đôi mươi hiển hiện mồn một. Đặc biệt cái mà ông cảm giác được một cách chính xác nhờ khứu giác đó là mùi bùn, mùi rạ mốc và cả cái mùi phân trâu ngai ngái của làng quê. Bất chợt ông thở dài:
- Giá như mình được úp mặt vào cái nôi thân thương ấy!
THT