NÔ LỆ CÀ PHÊ---Thơ Đào Trường San
Tôi làm nô lệ cà phê
Sáng nào cũng vậy đam mê giọt buồn
Góc quen lặng lẽ thả hồn
Vào trong giọt đắng bồn chồn mãi thôi
Nhìn trời rồi lại nhìn tôi
Nói không dám nói người ơi tôi nhìn
Quán đông cảnh sắc giật mình
Hóa ra thiên hạ giọt tình đắm say
Giết thời gian hãy ra đây
Phin cà phê nhỏ giọt đầy, giọt thưa
Học trò, nhà báo lạ chưa
Cà phê buổi sáng dây dưa giọt chờ
Khách quen bám chỗ hàng giờ
Mua vui thời sự bất ngờ ước ao…
Cà phê níu giá thấp,cao
Nhâm nhi đủ kiểu anh hào, tiểu nhân
Tôi làm khách xóm thường dân.
Giọt cà phê đắng bám quanh từng ngày
Đ T S