THỈNH CHUÔNG NƠI THÀNH CỔ- Thơ Trần Danh Tú
Mình được về đây thỉnh chuông
Từ trận đánh vượt sông, bạn nhường mình được khóc
Bộc phá, tiểu liên, lửa và bom nhức óc
Các bạn chìm, chưa kịp thấy bình minh!
Các bạn ở đâu, đừng khuất bóng lặng thinh
Hãy chống nạng về đây mà nghe chuông nơi Thành Cổ,
Nhớ các bạn, mình gieo chuông vào gió
Bằng nhịp tay khô cháy lửa na pan.
Chuông ngân rung âm hưởng của mưa ngàn
Rõ tiếng bẻ lương khô, chúng mình ăn bữa tối
Chuông ngân êm níu khói hương đừng vội
Như chờ trông, đâu đó … bạn đang về…
Bạn có còn nguyên cơ thể để được nghe
Hay linh cảm tiếng chuông bằng ảo giác?
Tuổi hai mươi, chúng mình đi đánh giặc
Chưa một lần hò hẹn dưới mùa trăng…
Mình thỉnh chuông trong dòng người thắp nhang
Không mang súng, chỉ mang tình đồng đội
Mang dép cao su, mang gạo rang nóng hổi
Bạn hãy cầm, mà nhớ tuổi vào Nam.
TDT
Xem thêm,xin vào trang Web:thienphuoc.com