NẮNG KHUYA---Thơ Đào Trường San
Nửa đêm nắng ghé lại giường
Đánh thức giấc ngủ lẽ thường của tôi
Nắng cầm nắng rót chao ôi
Tay tôi đầy nắng và môi ánh vàng
Thuở xưa quen bước đường làng
Cùng em bắt nắng cười vang cả ngày
Nực cười tuổi nhỏ thơ ngây
Cái hồn nhiên ấy giờ đây xa rồi
Đêm nay nắng đứng, nắng ngồi
Và tôi bắt nắng, một hồi..., hoá mơ!.
Ð T S