ĐƯỜNG XƯA----Thơ Nguyễn Văn Chức
Đường xưa
nhạt khúc tà dương
Dấu chân tìm bạn
vô thường nỗi đau.
Người đi...
chao chát muôn sau,
câu thơ òa nấc
trắng nhàu lối mây.
Đường xưa
lẻ bóng trăng gầy,
chìm trong cô quạnh
là ngày mới lên.
Ta về...
thương gót lạc phiền,
bạc lòng trăng thắp
xế miền cố nhân.
NVC